Rất ít người trong chúng ta nhớ lại được đến khoảng thời gian ba năm đầu tiên trong cuộc đời của mình. Tại sao? Bởi vì chúng ta chưa phát triển được nhận thức bản ngã. Bản ngã của chúng ta, như từ trước đến nay, lúc này chỉ đang lượn lờ ở bên ngoài, khám phá những con người xung quanh ta, và bị ảnh hưởng sâu sắc bởi môi trường xung quanh. Đồng thời thì những lực sống – vốn phát triển nên ta – được dẫn dắt bởi bản ngã và cũng đang thực hiện việc cấu trúc nên cơ thể vật chất, quá trình sinh trưởng, sự phân chia tế bào, sự hít thở, tuần hoàn máu, v.v…
Chúng ta đang học những thứ sẽ giúp chúng ta trở thành con người mà chẳng cần phải có chút nhận thức gì về chúng: như là việc dần dần chuyển từ việc bò sang một dáng đứng thẳng. Chúng ta sẽ học cách bước đi, tức là phát triển một ý thức về không gian. Chúng ta tiến triển từ những lời bập bẹ sang việc giao tiếp một cách có ý thức thông qua ngôn ngữ. Chúng ta học cách suy nghĩ.
Việc bước đi sẽ cho phép chúng ta tìm được đường vào đời; khả năng nói sẽ giúp chúng ta thể hiện ý kiến và cảm giác của mình, thể hiện sự thật theo cách chúng ta hiểu về nó; suy nghĩ sẽ cho chúng ta cơ hội để trở thành một phần cần thiết cho toàn thể nhân loại.
Steiner nhấn mạnh sự thật rằng chúng ta không thể nào tự mình đạt được việc này. Những bản thể tâm linh đang dẫn dắt chúng ta đã giúp ta biến chúng thành hiện thực: khả năng di chuyển theo không gian; sự phát sinh của dây thanh quản và bộ não sao cho hai cơ quan này mang đặc tính riêng biệt – không có hai dây thanh quản hoặc hai bộ não nào giống y như nhau cả.
Đồng thời, những cơ quan này không thể phát triển theo một cách riêng biệt. Bản ngã của trẻ, khi khám phá con người xung quanh nó, sẽ bắt chước cách đi đứng, cử chỉ, cảm giác, lời nói và thậm chí cả tư tưởng của họ.
Nó làm thế với một sự dâng hiến trọn vẹn, bởi vì nó vẫn còn sống một kiểu vô thức theo cách thức mà nó đã từng trải nghiệm cuộc sống ở trên thiên đường, trên thế giới tâm linh, nơi cái hay cái tốt còn phổ biến. Ta hoàn toàn có thể tin tưởng vào Đức Chúa và các thiên thần.
Hãy cố gắng đưa cảm nhận của bản thân vào trong cơ thể và tâm hồn đứa trẻ. Nó rất bé bỏng, nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Ngược lại, mẹ, cha và những người lớn khác đều rất cao lớn và có nhiều tài năng, không như những thiên thần trong quá khứ. Dĩ nhiên, bất cứ việc gì mà những con người tuyệt vời này làm đều chỉ có thể là những điều đúng đắn và tốt đẹp. Làm theo họ chính là điều lý tưởng nhất.
Đây là điều mà trẻ trong giai đoạn này, cho đến khi chúng được sáu hay bảy tuổi, cảm nhận một cách sâu sắc. Nó mong rằng thế giới này phải thật đạo đức. Mọi việc được con người ở đó thực hiện có thể được học theo một cách an toàn. Cuộc sống trên mặt đất ở giai đoạn này chính là thiên đường đối với trẻ, và đôi mắt của nó khi nhìn về người mẹ thì giống như đang hướng về các thiên thần và tổng lãnh thiên thần. Nhiều người mẹ đã xúc động sâu sắc khi nghe những câu được trẻ nói ra, nói ra theo một cách tự phát, hoàn toàn bất ngờ, như thể trẻ xem đó là sự thật, như là: “Con yêu mái tóc vàng của mẹ và ánh mắt mẹ nhìn con”, hay “Đức Chúa thật là đẹp”. Nó chính là một loại trí nhớ từ vũ trụ mà sẽ biến mất ngay khi nó được nói ra. Bất kỳ cố gắng nào để gợi nó ra thêm đều là vô ích.
Thường thì ta sẽ nghe được một đứa trẻ hai hoặc ba tuổi trò chuyện cùng một người bạn đồng hành vô hình. Nó có thể đơn giản trả lời một câu hỏi của người lớn theo kiểu: “Cha biết không – ông ấy là bạn con.”
Nếu như chúng ta đủ nhạy cảm thì ta sẽ cảm thấy kinh ngạc trước món quà quý giá mà trẻ đang trao cho ta: một góc nhỏ thiên đường trong cuộc sống trần tục của chúng ta. Chúng ta từ lâu đã quên mất kết nối của ta đến với thế giới tâm linh, những đứa trẻ của chúng ta sẽ nhắc lại cho ta nhớ, cho phép ta xem lại thái độ của mình đến với cuộc sống, đến với tôn giáo và những mối quan hệ của ta.
Trích – Bảy năm đầu đời của thời thơ ấu – Carl Hoffmann