Ngày xửa ngày xưa, ở vùng đất nọ chỉ có mùa hè, trời lúc nào cũng nắng chói chang.
Có hai vợ chồng nọ đã lớn tuổi mà vẫn chưa có đứa con nào. Một hôm, người vợ nhặt được một quả lạ màu đỏ mọng, có vị ngọt lịm và mát rượi. Chẳng bao lâu sau bà mang bầu và sinh ra một đứa bé vô cùng đáng yêu, ông bà đặt tên cho cô bé là Ngọt Ngào.
Ngọt Ngào lớn nhanh như thổi. Em lúc nào cũng vui vẻ và đầy ắp yêu thương đối với mọi người.
Ở vùng đất của cô, Mặt trời suốt ngày chiếu nắng chói chang nên mọi người rất ghét ông, họ luôn nóng nảy khó chịu.
Chẳng ai thích ông Mặt trời, trừ Ngọt Ngào. Một buổi trưa nọ, khi ngước mắt lên nhìn ông Mặt trời, cô bé thầm nghĩ: “Tội nghiệp ông Mặt trời quá, chắc ông nóng lắm”. Thế là cô quyết định mang cho ông Mặt trời một ít nước mát để uống.
Cô quyết định múc một bát nước đem cho ông Mặt trời. Nhưng làm thế nào để đưa nước cho ông Mặt trời đây? Cô liền lên đường đi hỏi cách. Cô hỏi bạn thân của mình:
– Làm sao mình có thể đưa nước cho ông Mặt trời đây nhỉ?
– Mình chưa bao giờ đưa nước cho ông Mặt trời nên mình chẳng biết làm cách nào. Nhưng mình nghĩ hay bạn đặt bát nước lên ngọn cây Bao Báp cao nhất vùng này thử xem, có thể ông Mặt trời sẽ uống được.
Ngọt Ngào cảm ơn bạn rồi lên đường đi tìm các chú khỉ để giúp đỡ. Lũ khỉ rất yêu quý Ngọt Ngào nên đồng ý ngay. Đưa bát nước cho lũ khỉ xong, Ngọt Ngào về nhà đợi tin. Và đến buổi chiều cô nhận được tin từ các bạn khỉ:
– Chúng tôi chẳng giúp được cô rồi, cô bé dễ thương ạ. Ngọn cây Bao Báp cũng chẳng với được tới ông Mặt trời. Bát nước để trên ngọn trên chưa được bao lâu thì đã cạn khô vì nắng nóng.
Ngọt Ngào cảm ơn khỉ, cô tiếp tục lên đường, cô gặp người chăn lạc đà giỏi nhất vùng và hỏi:
– Làm sao có thể đưa nước cho ông Mặt trời đây?
– Ta chưa bao giờ đưa nước cho ông Mặt trời nên ta chẳng biết làm cách nào. Nhưng ta nghĩ nếu cháu đặt bát nước lên đỉnh núi cao nhất vùng kia có lẽ ông Mặt trời sẽ uống được.
Ngọt Ngào cảm ơn người chăn lạc đà và tự mình bưng bát nước lên đường. Cô đi suốt mấy ngày mới lên được đỉnh núi. Cô đặt bát nước xuống và đứng đợi ông Mặt trời đến uống nhưng dường như đỉnh núi vẫn chưa với được đến Mặt trời, đến trưa là bát nước đã bốc hơi hết do nắng nóng. Thất vọng, Ngọt Ngào ngồi dựa lưng vào núi. Bỗng cô nghe giọng nói ồm ồm của núi vang lên:
– Hay là con thử đưa nước cho Đại Bàng, có lẽ Đại Bàng sẽ đem được nước đến với Mặt trời.
Thế là Ngọt Ngào đi tìm chim Đại Bàng, cô đưa bát nước cho chim Đại Bàng và về nhà chờ đợi tin. Đến chiều tối, Đại Bàng bay đến và nói với cô:
– Chúng tôi chẳng giúp được cô rồi, cô bé dễ thương ạ. Tôi có bay cao mấy cũng chẳng thể với tới được Mặt trời. Bát nước tôi mang theo chưa được bao lâu thì đã cạn khô vì nắng nóng.
Ngọt Ngào cảm ơn Đại Bàng. Nhưng lần này cô cảm thấy hết cách rồi, vậy là cô ôm mặt khóc nức nở.
Lúc đấy, bỗng đâu có đám mây từ đâu nhẹ nhàng bay đến bên cô bé và nói: “ Cô bé ơi, hãy để chúng tôi giúp cô mang nước lên làm mát Mặt trời nhé”. Ngọt Ngào vui mừng khôn xiết, thế là cô mang nước đưa cho những đám mây. Thế rồi mây bay đến gần Mặt trời, làm thành những cơn mưa mát rượi cả trời đất. Ông Mặt trời cũng trở nên hiền hòa hơn. Ông cười nhiều và những tia nắng nhảy múa khắp nơi.
Ông Mặt trời nghe được câu chuyện về điều mà Ngọt Ngào muốn làm cho mình, ông cảm động lắm. Ông liền đem những tia nắng của mình dệt thành một tấm áo choàng vàng sáng tặng cho cô bé. Nhưng Ngọt Ngào đã đem tặng lại nó cho những đám mây. Vì nhờ có những đám mây giúp đỡ nên mới được như vậy. Và các bạn có biết, cứ mỗi lần mây mang mưa đến thì tấm áo choàng ánh lên bảy sắc màu mà ai ai cũng thích ngắm nhìn.
Từ đó về sau, mặc dù mùa hè nắng nóng nhiều nhưng cũng có rất nhiều những cơn mưa mát rượi. Và mùa hè cũng là mùa mà các loại cây ra quả ngọt lành thết đãi tất cả mọi người để tưởng nhớ đến sự tốt bụng của cô bé Ngọt Ngào. Mùa hè bỗng nhiên hết nóng bức mà trở nên dễ chịu, ai cũng thích đến mùa hè để tắm mưa, để ăn trái cây, để thả diều.
Mây mùa hè trong thật là trong.
Mưa mùa hè…?
Câu chuyện thuộc bản quyền của Sunflower Steiner.